Nhưng ngộ nhỡ mình đoán sai, nên làm cái gì bây giờ?
“Đan nhi, em thật biết nói đùa, em một tiểu nha đầu, làm sao có thể đi ra ngoài mua ô mai cho ta chứ?”
Lộ Nhi cười rực rỡ, đỡ Đan nhi dậy, nha đầu kia quỳ trên mặt đất không dậy nổi, tay Lộ Nhi âm thầm dùng sức. . . . . .
“Vậy là ai mua?”
Hiên Vương khiêu mi, trên mặt vẫn là lạnh như băng khiến người cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
“Vương gia, ngài cũng thật là, tiểu nha đầu này cũng chỉ nói nhảm, ngài cũng không cần tranh chấp với nàng . . . . . .”
Rốt cục đỡ Đan nhi dậy, Lộ Nhi đi tới bên người Hiên Vương, kéo tay Hiên Vương, không vui chu miệng lên:
“Vương gia, ngài chưa nghe mọi người nói người mang thai luôn thèm ăn sao? Ngày đó Khánh Vương tới đây, thấy ta nhìn cây mơ thèm thuồng, nhìn ta đáng thương như vậy mới mang ít ô mai tới. Ô mai cũng chỉ có một chút như vậy, mấy ngày nay ta đều không nhịn được ăn hết rồi. Vương gia, hôm nay ngài có rảnh rỗi không? Cùng ta đi ra ngoài mua một chút, có được hay không?”
Làm nũng lôi cánh tay của hắn, ánh mắt ủy khuất rõ ràng chính là đang tố cáo hắn.
Hiên Vương nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, cuối