Nàng nói, cái gì cũng không cần, cái gì cũng không muốn ăn, nhưng trước khi trời tối,Chuquản gia vẫn đưa tới rất nhiều đồ gì đó.
Lộ Nhi liếc mắt nhìn, điểm tâm tinh xảo đủ các loại, còn có vài túi ô mai!
Nàng nhăn mày, biết hắn cũng là muốn tốt ình, mà hắn làm như vậy, cũng chỉ là để ình vui vẻ.
Thật ra thì, mỗi người đều có cách thức riêng.
Hiên Vương mặc dù mặt lạnh, nhưng có thể làm được những thứ này, nàng cũng nên cảm thấy vui vẻ.
Dù sao, đối với hắn mà nói, đây đã là cực hạn! Đã đủ làm cho người ta giật mình rồi!
Hắn và Khánh Vương không giống nhau, hắn sẽ không tận tình bồi nàng đi ra ngoài, sẽ không vì dụ dỗ nàng vui vẻ mà đeo lên bộ râu khó coi, sẽ không. . . . . .
Hắn chỉ biết, dùng đôi mắt rất sâu nhìn nàng, mệt mỏi nói, Lộ Nhi, ta nhớ nàng lắm. . . . . .
Hắn chỉ biết dùng nụ hôn nồng nhiệt, nói lên nỗi nhớ của mình!
Cũng sẽ nổi giận nói, đừng tìm nam nhân khác nói chuyện, đừng ăn đồ của nam nhân khác !
Hắn rất bá đạo, cũng rất dã man, thế nhưng thỉnh thoảng lộ ra nhu tình, lại khiến cho lòng của nàng không