“Không thể! Mị đã chứng thực, Lộ Châu mất trí nhớ, nếu như Hiên Vương không thả người, chúng ta cũng không có thể cưỡng ép mang nàng rời đi!”
Hướng Quân mày kiếm nhẹ nhăn, thần sắc vô cùng kiên quyết!
“Vậy ý của con là. . . . . .”
Hoàng hậu cũng tỉnh táo lại, đứa con trai này của mình, luôn luôn tỉnh táo quá mức, cho dù là đối mặt với Lộ Châu, cũng rất ít khi nhìn thấy hắn mất khống chế!
“Tìm người đi qua đó, thăm dò tình huống bên kia. Đặc biệt là quan hệ hiện tại giữa Lộ Châu và Hiên Vương, sau đó sẽ quyết định! Mị ở bên kia bảo vệ Lộ Châu, mẫu tử hai người cũng sẽ không xảy ra chuyện gì!”
Chỉ có điều Hướng Quân luôn luôn nhạy bén nhưng dù thế nào hắn cũng không thể nghĩ rằng, Lộ Nhi chẳng những đã bị người đuổi giết, hài tử thiếu chút nữa liền. . . . . .
Nếu như hắn biết Lộ Nhi gặp nguy hiểm, nói không chừng cái gì cũng không để ý mà chạy ngay đến.
“Việc này, ý của Quân nhi là phái người nào đi qua?”
Hoàng hậu không hiểu nhăn lại đôi mi thanh tú, chợt ngẩn ra, không thể tin hỏi:
“Ý của con là, không phải là.