Văn Văn, nàng không chỉ có một mình! Nàng đã mang thai sáu tháng! Muội phải biết đứa bé này đối với chúng ta có tầm quan trọng như thế nào. Cho dù là mất trí nhớ, bọn họ cũng không thể có bất kỳ sơ xuất gì!”
Tay, nắm thật chặt, hắn kiên định nhìn Văn Văn, dường như đang chứng tỏ điều gì!
“Nhưng. . . . . . Nhưng hoàng huynh, vậy muội thì sao? Nàng không thể có bất kỳ sơ xuất gì, vậy muội cứ như vậy đáng chết, cứ hy sinh như vậy sao? Muội là muội muội của huynh, là muội muội ruột của huynh a. . . . . .”
Ha ha, buồn cười, thật buồn cười. . . . . .
Không nghĩ tới, chân tướng sự việc là như vậy!
Vì hài tử, vì bảo vệ nữ nhân của hắn, hắn không tin người khác, cho nên cũng chỉ có thể hy sinh nàng!
“Huynh, huynh là hoàng huynh của muội, nhưng huynh cũng là của ca ca ruột thịt của muội, huynh thật sự quyết định để cho Văn Văn đi sao?”
Hai tròng mắt thoáng hiện tia sáng không thể tin, Văn Văn thương tâm nhìn Hướng Quân!
“Văn Văn, đây là bức họa của Hiên Vương, đây là Khánh Vương , đây là Hoàng