Trong lòng Hương Linh cũng tràn đầy hoang mang, có điều nàng không thể sợ, nếu như nàng sợ, vậy thì càng dễ dàng lộ ra chân tướng.
“Nhưng, phu nhân, Vương gia bên kia. . . . . .”
Tiểu Đóa bất an nhìn Hương Linh, mặc dù không phải là các nàng làm, nhưng. . . . . .
“Tiểu Đóa, ngươi cũng không cần lo lắng, chuyện kia, ta biết, trong lòng ta cũng có toan tính. Ngươi chỉ cần giả bộ chuyện gì cũng không biết là tốt rồi. Hiểu chưa? Đúng rồi, nhanh lên đi sắc thuốc cho ta. Hiện tại ta còn đang hôn mê đây?”
Hương Linh tỉnh táo nói, Tiểu Đóa thở dài, giống như hiện tại cũng không có cách nào khác, đành phải như vậy.
————
Khi Lộ Nhi tỉnh lại, đã là đêm khuya. Nàng khó khăn mở mắt ra, tay liền sờ đến bên bụng ——
Tốt quá, thật may là hài tử vẫn còn, bằng không, nàng thật sự muốn chết!
Bảo Bảo, chỉ cần con không sao là tốt rồi!
Giương mắt nhìn lại thấy một người nằm bên giường, một người đàn ông!
A, thế