“Thôi, nàng không sao là tốt rồi. . . . . .”
Chợt, Khánh Vương thở dài, ý bảo {ám vệ} lui ra.
Hắn đứng lên, đi tới phía trước cửa sổ, ngoài cửa sổ trăng bạc giống như cái móc, nghiêng nghiêng treo trên bầu trời ——
Lộ Nhi, nàng đã ngủ chưa? Tối nay, nàng có giấc mơ đẹp chứ? Chỉ là không biết trong mộng của nàng có ta hay không?
Có thể, cũng vì ta mà cười một tiếng hay không?
Cho tới bây giờ hắn cũng không biết cái gì là yêu, hắn cho rằng cả đời này, hắn sẽ không yêu người nào.
Nhưng bây giờ hắn mới biết, thì ra yêu là để ý, bất tri bất giác đối với một người để ý hơn, quan tâm nhiều hơn, cũng đã thành yêu.
Yêu trước tiên là hứng thú, khi hắn không kìm hãm được cảm thấy hứng thú với nàng, thì ra tim của hắn cũng đã không tự chủ được vì nàng mà rung động.
Nhưng, lúc ấy hắn không biết, nếu như biết, hắn sẽ không. . . . . .
Thật sẽ không sao?
Nếu hắn nói không, thật sự có thể quản tâm mình sao?
Không thể nào, tình cảm con người, tại