“Lộ Nhi, ta nói lời giữ lời, làm sao lại hối hận chứ? Nàng là nữ nhân của ta, ta bảo đảm về sau sẽ không nổi giận với nàng. . . . . .”
Hắn sẽ thật thương yêu nàng, cưng chiều nàng!
Nhúng đủ mực rồi, Lộ Nhi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, không nhịn được tiến đến gần.
Chữ của hắn không giống với Khánh Vương, chữ viết Khánh Vương tương đối ngoáy, giống như con người của hắn, mang theo dáng vẻ không chịu gò bó.
Mà chữ của Hiên Vương, cứng cáp có lực, lại nghiêm chỉnh rất nhiều.
“Vương gia, ta phát hiện chàng viết chữ thật đẹp nha. . . . . .”
Trong trí nhớ, chữ của nam sinh là rồng bay phượng múa, thật không nghĩ đến chữ Hiên Vương lại. . . . . .
“Đây là đưa cho nàng, tất nhiên phải viết nghiêm túc một chút. Lộ Nhi, thật ra thì lúc bình thường chữ ta đâu có được như vậy?”
Từ trên bàn tiện tay rút ra một sổ con, Hiên Vương mở ra, Lộ Nhi vừa nhìn, quả nhiên cũng rất viết ngoáy.
Thì ra hắn là vì mình mới viết chữ như vậy!
Trong lòng rất cảm động, Lộ Nhi cất