Lộ Nhi quay đầu, trên gương mặt mang theo chút đỏ ửng mất tự nhiên, cái gì không nỡ xa chứ, nàng chỉ là rất lo lắng có được hay không?
“Nương nương nói đùa, Lộ Nhi làm sao sẽ. . . . . .”
Vừa muốn giải thích, Hoàng thái hậu chợt khoát khoát tay, hiền lành cười nói:
“Thật ra thì, ai gia cũng đã trải qua độ tuổi này, làm sao có thể không biết ý nghĩ của con chứ? Haiz, ai cũng có tuổi trẻ, ai cũng có một khắc rung động a. . . . . .”
Nghĩ đến thời còn trẻ, đôi mắt của bà nhìn về những bông hoa cách đó không xa, nhìn hồ điệp vây lượn quanh bông hoa, thở dài nói:
“Hoa đẹp, ở trong mắt hồ điệp, vĩnh viễn sẽ không bị mai một. Nhưng hồ điệp thật sự biết quý trọng nó thì có mấy đây?”
Lộ Nhi suy ngẫm, không nghĩ ra những lời này của Hoàng thái hậu có ý gì.
Hoa, dĩ nhiên là chỉ mình, nhưng hồ điệp thì sao?
Chẳng lẽ là nói. . . . . .
Thấy ánh mắt khiếp sợ của nàng, Hoàng thái hậu chợt đi lên trước,