Nhìn Lộ Nhi cuộn tròn run rẩy, hắn biết hắn lại dọa nàng!
Nghĩ tới dỗ dành nàng, nói cho nàng biết hắn không tức giận, nhưng tự ái của hắn, niềm kiêu ngạo của hắn, tuyệt đối không cho phép hắn làm như thế.
“Chàng đi đi, vĩnh viễn đừng để cho ta nhìn thấy chàng! Vương gia, chàng là Vương gia tôn quý, tới tìm công chúa của chàng đi, đừng trêu chọc ta, không nên. . . . . .”
Thân ảnh của hắn chợt dừng lại, nhưng cũng chỉ trong giây lát, người vẫn đi thẳng ra ngoài. . . . . .
Đi, hắn đi, đi nhanh như vậy!
Hạnh phúc trong tay nàng giống như nước chảy, từng chút một chảy qua ngón tay. . . . . .
Nàng muốn bắt, nàng đưa tay ra, tuy nhiên lại không thể bắt được, một chút cũng không bắt được. . . . . .
Kéo chăn qua, cả người co lại trong chăn, thân thể cũng run rẩy. . . . . .
Đau, tưởng rằng mình sẽ không đau, nhưng vì sao nói ra, hắn đi vội vàng, trong lòng lại khó chịu như vậy?
Hắn đi, hắn chỉ dừng lại trong chốc lát, liền đi, đi không chút do dự . . . . . .
Ô ô, nói gì nàng cũng là tiên nữ của hắn, nói gì hắn