Đúng vậy, nơi này là viện của hắn, mọi thứ trong phủ đều là của hắn, người nên đi phải là nàng mới đúng!
“Đúng vậy, người đi ra phải là ta. . . . . ta đi. . . . . .”
Một viên tròn từ trên giường bò dậy, Lộ Nhi nổi giận nói, động tác cũng cực kỳ nhanh nhẹn.
“Lộ Nhi, đây là giường của chúng ta, nàng muốn đi đâu. . . . . .”
Bắt được nàng, ôm lấy Lộ Nhi, hắn đau lòng nhìn đôi mắt đỏ vì khóc, thở dài nói:
“Nghe bọn họ nói, mang thai không thể khóc, khóc đối với mắt nàng không tốt. . . . . .”
Bàn tay hắn nhẹ nhàng nâng lên, cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt Lộ Nhi. Nàng không hiểu nhìn hắn, không hiểu, tại sao hắn phải dịu dàng như vậy. . . . . .
Không phải là hắn tức giận sao?
Làm sao đột nhiên trở lại?
Làm sao đột nhiên lại dịu dàng như vậy chứ?
Chuyển biến lớn như vậy làm cho Lộ Nhi không thể đoán ra tâm tư của hắn, lại