“Lộ Nhi, sao vậy?”
Nhìn bộ dạng nàng khiếp sợ, bỗng nhiên Hiên Vương rất muốn cười to, nữ nhân này, đoán chừng là quên hết chuyện tối ngày hôm qua rồi?
Haiz, cũng không biết phải nói với nàng thế nào mới tốt, chuyện nên nhớ thì lại không nhớ, chuyện không nên nhớ tình lại nhớ rất rõ ràng. . . . . .
“Ta. . . . . . Ta, chàng. . . . . .”
Muốn chỉ vào hắn hỏi xem chuyện gì xảy ra, mà hết lần này tới lần khác trên người thứ gì cũng không có, Lộ Nhi không thể làm gì khác hơn là co lại trong chăn, chỉ lộ ra ánh mắt hoảng sợ.
“Lộ Nhi, nàng mệt mỏi sao? Để ta gọi bọn họ chuẩn bị nước nóng, ngâm một lúc là tốt. . . . . .”
Cũng thật làm khó hắn, hắn không nghĩ tới sẽ làm như vậy, nhưng lúc ấy hắn không kìm hãm được, không kìm hãm được a!
Tuy nhiên hắn vẫn luôn chú ý đến hài tử, vẫn rất cẩn thận !
Xong rồi!
Nghe được những lời này của Hiên Vương, trong đầu Lộ Nhi cũng không nhịn được nhớ