“Ừm, như vậy không được. . . . . . Bụng của ta. . . . . .”
Ô ô, cõng nàng, vậy mà cô ta lại cõng nàng?
Cô ta không biết người mang thai, đặc biệt là người bụng rất lớn không thể đè ép đứa nhỏ như vậy sao?
“Phu nhân nhẫn nhịn một chút, rất nhanh thôi. . . . . .”
Thật bất ngờ, dọc theo đường đi không nhìn thấy thủ vệ nào, càng không có người nào ra ngoài ngăn cản.
Lộ Nhi muốn hô to, nhưng. . . . . .
Nhưng làm như thế nào để hô chứ?
Hiện tại thanh âm của nàng nhỏ như muỗi kêu, đoán chừng cũng chỉ có nha đầu này ngay gần nàng, mới có thể nghe được thanh âm của nàng?
“Xong rồi! Làm sao lại dễ dàng đi ra như vậy ?”
Ra ngoài cửa viện, Lộ Nhi không khỏi thở dài nói.
“Phu nhân cho rằng dễ dàng đi ra như vậy ư? Là Hoàng thái hậu đã ra chỉ thị, bọn họ ai dám không nghe, ai dám không theo!”
Vậy Hiên Vương thì sao? Hiên Vương cũng biết sao?
Nên biết, dù sao, chuyện này nhiều người biết như vậy, bọn