“Phốc xuy” một tiếng, mỹ nam bật cười. Lộ Nhi tức giận hơn :
“Chưa từng thấy qua mỹ nữ cứ việc nói thẳng, cũng không cần ý tứ không tốt như vậy. . . . . .”
Những lời này vừa nói ra, mỹ nam rất không nể tình ha ha cười lớn, Tuệ Nhi nhanh chóng nháy mắt, muốn cùng Lộ Nhi nói đó là người nào. Mỹ nam trong lúc vô tình thoáng nhìn, dọa nàng sợ đến nỗi vội vàng câm miệng, không dám nói câu nào.
“Này, ngươi cười cái gì? Không phải là thần kinh có chút không bình thường chứ?”
“Ha ha. . . . . .”
Mỹ nam tiếp tục cười to, cười run rẩy hết cả người, thở không ra hơi, đến cuối cùng nhìn Lộ Nhi thật tức giận, hắn mới khó khăn ngưng cười:
“Bổn vương dĩ nhiên là đã thấy qua mỹ nữ, chẳng qua là cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người bụng lớn như vậy còn tự xưng là mỹ nữ . . . . . .”
Dừng, tưởng nàng là cái gì hả? Cùng lắm là thế này thì đã sao?
Lộ Nhi thoáng nhìn, lạnh lùng nói:
“Ít vô cùng! Lại nói lần nữa, mỹ nữ có con tất cả đều là bộ dáng này. Mỹ nam a, ngươi không có kiến thức cũng nên có chút thưởng thức chứ? Hoặc là nói, ngươi cho rằng mỹ nữ đều là để nhìn sao?”
“Kiến thức, thưởng thức,