Lộ Nhi nổi nóng cũng là rất khó cản, nàng ngang ngược nói.
“Nhưng phu nhân. . . . . .”
Tiểu Tuệ tiếp tục khuyên, mà Lộ Nhi kiên trì cái gì cũng không ăn, trừ phi Hiên Vương tỉnh lại!
Nhìn Lộ Nhi bốc đồng, Văn Văn vừa muốn vào cửa nhịn không được bật cười:
Cho tới bây giờ nàng cũng không biết, Lộ Nhi sẽ có lúc nóng nảy, hơn nữa như vậy thật đáng yêu !
Đáng yêu? Đúng, nhìn Lộ Nhi như vậy, nàng thật sự cảm thấy đáng yêu!
“Lộ Nhi, coi như cô không vì mình, vì hài tử trong bụng, vì Hiên Vương chưa tỉnh lại, cô cũng không thể làm mình đói bụng!”
Văn Văn khéo léo khuyên, nhưng ở trong lòng của nàng hơn phân nửa là quan tâm tới tiểu chất (cháu ) của mình!
“Không, ta không ăn! Ta muốn chờ Vương gia tỉnh lại, chúng ta cùng nhau ăn! Nếu như trong lòng Vương gia có ta, nhất định sẽ tỉnh lại . . . . . .”
Lộ Nhi xoa nước mắt, nàng tin tưởng người khác cho dù là hôn mê nhưng trong tiềm thức, vẫn có thể nghe được thanh âm