“Phu nhân. . . . . .”
Tiểu Tuệ gọi Lộ Nhi mấy tiếng, thấy Lộ Nhi không trả lời, nàng cau mày, vẫn luôn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình!
Một lát sau, nàng đứng dậy, đi tới đi lui, chưa dừng lại chút nào.
“Phu nhân, cho. . . . . .”
Tiểu Tuệ đưa đến một túi ô mai, Lộ Nhi nhận lấy, ăn một viên, ánh mắt hơi híp lại.
“Như vậy, có thể không?”
“Nếu không, như vậy?”
“Như vậy?”
Lẩm bẩm làm cho người ta không rõ Lộ Nhi nghĩ cái gì.
“Phu nhân, người đang nói gì vậy?”
Không nhịn được buồn bực trong lòng, Tiểu Tuệ tò mò hỏi.
“Cái gì cái gì, nhất định là làm thế nào để cho Vương gia sớm tỉnh lại!”
Lộ Nhi bất đắc dĩ trợn mắt một cái, thở dài nói:
“Ta nghĩ ra một cách, không biết có tác dụng hay không. Nhưng không sao, phải thử một chút mới biết có ích hay không!”
Lộ Nhi cười rực rỡ, Tiểu Tuệ chỉ cảm thấy da đầu tê rần, phu nhân không phải là muốn. . . . . .
Muốn cái đó chứ?
“Phu