Trở lại trong phòng, công chúa cuối cùng cảm thấy không ổn, nàng ở phòng dành cho khách, nhưng bởi vì nàng là công chúa, đến ở trong Vương phủ cũng không cố kỵ gì!
Chẳng qua là, nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng khi gặp mặt Lộ Nhi, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nghĩ tới, Lộ Nhi sẽ vô tội như vậy.
Đúng, hai mắt nàng ta đúng là vô tội, nàng rất chắc chắn khi Lộ Nhi nhìn thấy mình, dường như đang nhìn một người xa lạ!
Đúng vậy, đó là ánh mắt nhìn người xa lạ, rất vô tội, rất đơn thuần, cũng rất. . . . . .
Công chúa cúi đầu đi tới trước giường, ngoài cửa sổ có hai bụi cây mẫu đơn.
Hiện tại, đã không còn là thời gian mẫu đơn nở hoa nữa, cánh hoa mẫu đơn to tròn, nhưng cơ bản đều giống nhau.
“Tiểu Mê, ngươi nói xem trên đời này sẽ có hai người hoàn toàn giống nhau như vậy sao?”
Trong thanh âm trầm thấp có chút không chắc chắn, cũng có một chút bất đắc dĩ.
“Nô tỳ. . . . . . Công chúa, nô tỳ cảm thấy, có lẽ hình dáng sẽ có chút giống nhau, nhưng cũng không phải là hoàn toàn.