“Tiểu Mê, ta biết ngươi thật sự lo lắng cho chủ tử, nhưng. . . . . . Nhưng ngươi cũng nên biết, có rất nhiều chuyện, ta không thể nào. . . . . .”
Nàng không thể làm chủ!
Biết rõ tình hình mà không báo, nếu để cho hoàng huynh biết, ngay cả nàng cũng sẽ không được bỏ qua.
“Công chúa, nhưng thái tử gia không phải đã nói, công chúa chỉ cần bảo vệ tốt nương nương sao? Người của thái tử nhiều như vậy, nói không chừng cái gì thái tử cũng biết . . . . .”
Tiểu Mê bò đến bên người công chúa, hai mắt đáng thương nhìn công chúa!
“Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Liên lạc với Mị, ta muốn gặp hắn! Nhớ phải nhanh một chút!”
Trước phải nói với Mị đã!
Công chúa thở dài, nàng sẽ không đổ thêm dầu vào lửa, nhưng Lộ Châu, cô cũng nên cẩn thận một chút ——
Bằng không, đứa bé trong bụng cô chưa chắc sẽ giữ được tính mạng của cô!
————
Đêm khuya, giờ tý! (11h đêm đến 1h sáng)
Trong biệt viện yên tĩnh, ánh đèn u ám, công chúa vừa ngẩng đầu, một thân ảnh thon dài đã đón gió mà đứng.
“Ra mắt công chúa!”
Nam tử chỉ hơi cúi người, thanh âm nhàn nhạt, không giống