Tiểu Tuệ, cuối cùng cảm thấy không yên tâm, chờ giây lát, bên trong không có bất cứ động tĩnh gì!
Nàng bất an muốn xông vào, lại sợ có chút lỗ mãng!
Không phải là phu nhân thật sự không muốn đi ra?
Lo lắng đi tới phía trước cửa sổ, nàng tìm cành cây nhỏ, khó khăn đẩy rèm cửa ra, không nhìn thì thôi, vừa nhìn, nụ cười cũng đỏ bừng bừng. . . . . .
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn, nàng vội vàng quay đầu, run rẩy trở lại trước cửa, thật sự là nàng đa tâm, phu nhân căn bản không phải là người như vậy a.
“Tiểu Tuệ, Vương gia đâu?”
Gương mặt đỏ bừng còn chưa kịp bình thường trở lại, thanh âm công chúa đã truyền tới.
Tiểu Tuệ vội vàng nghênh đón, đưa tay ở khóe miệng thở dài một cái:
“Vương gia nghỉ ngơi. . . . . .”
Nghỉ ngơi? Không phải là cả ngày Vương gia đều ngủ sao? Nghỉ ngơi cái gì?
“Lộ Nhi đâu?” Công chúa không vui nhăn mày, cảm giác nha đầu này đối với mình – ý kiến không nhỏ a.
“Phu nhân hơi mệt, vừa mới ngủ. . . . . .”
Tiểu Tuệ vội vàng giải thích, hiện tại nàng lo lắng nhất là công chúa sẽ xông