“Oa, Cô Ưng, thơm quá. . . . . .”
Dùng sức hít mũi, Lộ Nhi hận không thể lập tức ăn vài miếng.
Nhưng hình như rất nóng, nàng đưa tay ra lại lúng túng rụt trở về.
“Lộ Nhi, có thể ăn, cho cô. . . . . .”
Bẻ một cái đùi ra, Cô Ưng đưa cho Lộ Nhi, nàng vui vẻ đưa tay tiếp được, vừa muốn đưa đến khóe miệng, chợt dừng lại.
“Sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?”
Cô Ưng khẩn trương nhìn Lộ Nhi, ban ngày bọn họ đi gấp nên không thể mua đồ ăn gì.
Mà nghe nói người mang thai đều rất kén chọn.
“Không phải vậy. Cô Ưng, hắn đâu? Gọi hắn tới đây cùng ăn đi!”
Người ta và Cô Ưng là bạn tốt, mặc dù có địch ý với nàng, nhưng chiếu cố Lộ Nhi một khoảng thời gian, hai người bọn họ cũng không thể ở trong phòng ăn, mà hắn lại đói bụng đứng ngoài?
“Hắn đi rồi, còn có việc!”
Thì ra là Lộ Nhi nói Hàn. Cô Ưng nhàn nhạt cười một tiếng, cả khuôn mặt được ánh lửa chiếu rọi, cực kỳ nhu hòa:
“Cô nếm thử xem thế nào? Hợp khẩu