“Không thể, hiện tại tôi nhất định phải trở về. Bây giờ Hiên Vương vẫn còn nằm ở trên giường, có thể nói là sống chết không rõ, Khánh Vương vì tôi mà cũng. . . . . . Tôi làm sao có thể không trở về chứ? Cô Ưng, nhưng tôi thật sự cảm ơn anh, cảm ơn anh luôn cứu tôi!”
Có lẽ nói cám ơn thật sự rất tầm thường, nhưng Lộ Nhi vẫn muốn nói.
“Đi thôi! Không phải cô cũng đang nhớ hắn sao? Trở về thôi!”
Chỉ mấy câu nói, trong lòng của hắn đã sớm hiểu rõ, Lộ Nhi yêu Hiên Vương rồi, hắn nên hiểu rõ mới phải.
“Ừ!”
Lộ Nhi đứng dậy, hiện tại nàng cũng không biết nên nói cái gì. Cô Ưng rất tốt bụng, mà nàng vẫn phải cô phụ ý tốt của hắn.
Đến Hiên Vương phủ đã là buổi chiều, trong phòng quen thuộc, mấy nha đầu cũng đều ngất đi, mà Hiên Vương chưa tỉnh vẫn đang làm mộng đẹp.
“Hắn còn chưa tỉnh?”
Nhìn hắn ngủ say, Lộ Nhi cảm thấy rất vô lực, cũng rất bất đắc dĩ.
“Đúng vậy, hắn chưa tỉnh. Lộ Nhi, thật ra thì biện