“Không cần!”
Đầu ngón tay nhẹ nhàng đưa ra, hơi ngăn lại, mười phần kiểu cách.
Mà lúc này, tiếng cười trong phòng cũng đã ngừng, Văn Văn hơi nghiêng đầu, hướng về phía Tiểu Mê, cười sâu xa:
“Tiểu Mê, ngươi nói nếu hắn biết thì sẽ xảy ra chuyện gì?”
Tàn nhẫn, nàng rất muốn cho hắn biết. Lấy thủ đoạn của hắn, bằng niềm kiêu ngạo của hắn, không biết sẽ đối phó với cái sừng lớn này như thế nào.
“Công chúa. . . . . . Nàng mất trí nhớ. . . . . .”
Tiểu Mê bắt đầu run rẩy, rõ ràng bây giờ mặt trời lên cao, nhưng khi công chúa hỏi nàng những lời này, nàng lại cảm giác được cả người rét run?
“Thật không? Mất trí nhớ, rất tốt. . . . . .”
Lẩm bẩm một tiếng, công chúa vươn tay, nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc, ánh mắt nhìn về phía trước, đó là một khóm hoa quế, hoa đang nở rực rỡ, màu trắng nhạt, mặc dù không phải là tuyệt diễm, nhưng dù thế nào cũng không khiến người bỏ qua.
“Hoa đẹp nở một mùa, đâu có hoa không tàn? Tiểu Mê, chúng ta vào đi”
Chóp mũi tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt,