“Cũng giống nhau thôi, chúng ta cũng có thể mở cửa hàng nhỏ, cùng nhau kiếm tiền. . . . . .”
Lộ Nhi ha ha cười, Hiên Vương cũng cười nói:
“Chỉ cần nàng không đứng ở đó, ta không muốn có người nhìn trộm sắc đẹp mẫu thân của con ta. . . . . .”
Thanh âm của hắn cực thấp, lúc đi ra, thấy công chúa vẫn đang chờ, Lộ Nhi có hơi lúng túng.
“Vương gia, Lộ Nhi, đồ ăn cũng chuẩn bị xong, Văn Văn tới đây mời hai người. . . . . .”
Trong nháy mắt Hiên Vương lạnh mặt, trên gương mặt tuấn tú đã không còn nụ cười vừa nãy, Lộ Nhi hơi liếc mắt, nhìn thủ pháp trở mặt khoa trương, tự than thở thật lợi hại!
Cũng thật may là, mặt lạnh của hắn bây giờ không phải là dành ình, bằng không, nàng bảo đảm sẽ run như cầy sấy.
“Lộ Nhi, vậy chúng ta ăn cơm thôi!”
Vẫn không buông tay Lộ Nhi, Hiên Vương kéo nàng đi.
Lộ Nhi quay đầu, lúng túng quay đầu cười với công chúa, lại thấy trên mặt công chúa mang nụ cười nhạt, giống như với sắc mặt vừa rồi của Hiên Vương không có chút cảm