“Vương gia, chàng để cho thái y xem thử đi? Lộ Nhi cũng không yên tâm. . . . .”
Nhìn thái y khó xử, Lộ Nhi vội vàng cười khuyên nhủ, thấy thái y nói không sao nàng cũng thật yên tâm.
“Lộ Nhi. . . . . Quên đi, vào thôi!”
Cuối cùng không đành lòng cự tuyệt Lộ Nhi, Hiên Vương thở dài, mà Lộ Nhi lại là vui vẻ nhếch môi, cười giống hệt đứa nhỏ, vô cùng vui vẻ.
“Như thế nào, thái y?”
Chờ giây lát, nhìn thái y rốt cục buông tay ra, Lộ Nhi cuống quít hỏi.
“Chúc mừng Vương gia, thân thể Vương gia không đáng ngại, tất cả đều bình thường!”
Thái y cười híp mắt, Lộ Nhi cũng vui vẻ mặt mày hớn hở:
“Vương gia, không sao, chàng thật không sao. . . . . .”
“Bổn vương đã sớm nói, không có việc gì, là Lộ Nhi không tin bổn vương. Đúng rồi, Từ thái y, ngươi cũng giúp Lộ Nhi xem thử, thai nhi gần đây như thế nào?”
Kéo Lộ Nhi qua, đỡ nàng ngồi bên cạnh, Hiên Vương thoáng kéo ống tay áo của nàng, thản nhiên cười