Lộ Nhi ngây thơ cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Khánh Vương, khóe miệng mỉm cười lấy lòng hỏi:
“Khánh Vương gia, ta nói đúng chứ?”
Nữ nhân này!
Thật đúng là sẽ tìm người giúp, nàng cũng thật tinh mắt, trong nhà nhiều người như vậy, đoán chừng cũng chỉ có một người sẽ làm hậu thuẫn cho nàng.
Nhưng là chuyện không có lợi thì sẽ không làm, hắn cũng sẽ không giúp nàng!
Khánh Vương ngoáy ngoáy lỗ tai, trên khuôn mặt tuấn mỹ treo chiêu bài cười xấu xa:
“Lỗ tai ta có chút ngứa, mới vừa rồi cái gì cũng không nghe được. . . . . .”
Dừng, loại người gì vậy?
Vừa nhìn đã biết không phải là người tốt!
Lỗ tai ngứa, lỗ tai ngứa thế nào mà nàng vừa hỏi là hắn biết để đáp lời? Rõ ràng chính là thấy chết mà không cứu sao?
Cầu người không bằng cầu mình, Lộ Nhi cúi đầu, bả vai cố ý nhún nhún, nức nở nói:
“Ô ô, người ta đều nhiều ngày không có ăn cái gì, tỉnh lại thiếu chút nữa đói chết, thật vất vả đợi đến khi Vương gia trở lại, thấy đồ ăn ngon, khó tránh khỏi nóng lòng một chút xíu a. . . . . . Huống chi, Vương gia cũng không phải là cầm đũa rồi sao? Người ta cũng là nhìn Vương gia cầm đũa lên rồi, mới bắt đầu ăn vài miếng . . . . .