“Ta. . . . . . Vương gia. . . . . .”
Trong lòng Lộ Nhi đau xót, bất an nhìn hắn, Hiên Vương thở dài, thấp giọng nói:
“Tin tưởng ta, ta sẽ không khiến nàng lúng túng như vậy!”
Hắn đã từng tưởng rằng cho Lộ Nhi một danh phận là sườn phi đã rất tốt rồi, nhưng khi bị vây trong trận, lời của Lộ Nhi khiến cho hắn hiểu được, nàng yêu thương hắn vô cùng!
Hắn là một Vương gia, Vương gia tay cầm trọng binh, nếu như ngay cả một nữ nhân mình yêu thích cũng không bảo vệ được, không tự làm chủ được, vậy hắn có phải cũng quá vô dụng hay không?
“Hiên. . . . . .”
Vành mắt đỏ lên, trong lòng thật cảm động, Lộ Nhi muốn nhào đến trong ngực của hắn, nhưng chung quanh người đến người đi, lại náo nhiệt như vậy.
“Lộ Nhi, nàng thích ăn cá sao? Ta cùng nàng đi ăn. . . . . .”
Trên mặt Hiên Vương lộ ra một tia ngượng ngùng. Lộ Nhi ngẩn ra, không thể tin ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy trên mặt Hiên Vương có tia ửng hồng mất tự