Lần đầu tiên thấy Lộ Nhi kích động như vậy, Hiên Vương chợt phát hiện, đối với nữ nhân này, hắn thật sự không hiểu rõ.
“Chủ quán, cho ta hai đĩa cá, hai bát cơm trắng. . . . . .”
Lộ Nhi quen thuộc gọi, Hiên Vương ở bên cạnh thấy ánh mắt hưng phấn tỏa sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn kích động có chút phiếm hồng, nụ cười không che giấu chút nào. . . . . .
Hắn ngây dại, cũng ngây người!
Cái gì là vui vẻ, cái gì là vui vẻ?
Cứ đơn giản như vậy, nàng thật sự có thể cười vui vẻ như vậy sao?
Lộ Nhi, điều nàng muốn là gì ? Chỉ là cuộc sống đơn giản này sao?
“Hiên, đi, chúng ta đến bên trong ăn đi. . . . . .”
Trong phòng, chỉ có mấy bộ bàn ghế đơn giản, lưa thưa mấy vị khách, tùy ý trò chuyện trên trời dưới biển.
“Hiên, chúng ta ngồi bên này đi. . . . . .”
Tìm một cái bàn trống, Lộ Nhi tùy ý ngồi xuống, Hiên Vương cũng ngồi xuống đối diện nàng, lần đầu tiên tới đây ăn, hắn cảm thấy hơi có chút mất