“Công chúa. . . . . .”
Lộ Nhi phất tay một cái, công chúa rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nàng gọi công chúa vài tiếng, nhưng nàng ta vẫn chưa phục hồi lại tinh thần?
Có cần cường điệu như vậy không? Nàng ta rốt cuộc đang kinh ngạc cái gì? Cảm giác này cũng không phải là một loại giật mình!
“Công chúa, người không sao chứ?”
Lộ Nhi nhướng mày, lại gia tăng âm lượng, thân thể công chúa run lên, cả người rốt cục phục hồi lại tinh thần, nàng ta mất tự nhiên vội vàng cười cười:
“Lộ Nhi, thật đúng là không nhìn ra a, cô lớn như vậy. . . . . .”
Hai mươi ba tuổi, làm sao có thể. Nàng ta rõ ràng chính là. . . . . .
Chẳng lẽ, Lộ Nhi đã khôi phục trí nhớ, cũng nhận ra mình? Cho nên nàng ta mới có thể nói như vậy ?
Công chúa không hiểu nhăn mày, chẳng qua là nhìn vẻ mặt Lộ Nhi cũng không giống như vậy, nhưng số tuổi này cũng quá. . . . . .
“Người cho rằng ta bao nhiêu tuổi. . . . . .”
Lộ Nhi không quan tâm mỉm cười, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, lòng phòng bị đối với công chúa