“Không sao, Lộ Nhi, không sao! Còn không lại đây!”
Lại lần nữa ôm lấy Lộ Nhi, hắn không nói ra nguyên nhân, Lộ Nhi cũng không hỏi kỹ ——
Nàng đã từng hỏi, nhưng hắn vẫn không nói. Lộ Nhi biết, Hiên Vương tất nhiên cũng có nỗi khổ tâm riêng, cho nên nàng sẽ không tiếp tục hỏi đến cùng.
Hai người lẳng lặng ôm nhau, ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên thấu qua cửa chiếu vào, soi sáng hai bóng người, tinh tế tỉ mỉ, giống như để hai người bước đi trên một tầng kim quang.
Sau khi ăn trưa, bọn họ tiếp tục đến Khánh Vương phủ, mặc dù Hiên Vương kiêng kỵ việc Lộ Nhi cùng Khánh Vương ở chung một chỗ, nhưng có hắn ở bên lại là một chuyện khác.
Cuộc sống như thế, kéo dài mười ngày, hắn đều lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn Lộ Nhi ngồi ở trước giường, nói đi nói lại những chuyện cũ.
Lộ Nhi nói, người hôn mê có rất nhiều trường hợp, mà bọn họ tỉnh dậy càng muộn, đối với bọn họ mà nói lại càng bất lợi.
Mà hắn cũng biết, người đang hôn mê thật ra vẫn có suy nghĩ, lúc ấy hắn