Nàng sẽ sống tốt từng ngày, nàng tin tưởng, cho dù Hiên Vương thật sự cưới công chúa, trong lòng của hắn, người hắn yêu vẫn là mình!
Nhưng đến cuối cùng, có lẽ nàng cũng chỉ có thể giống như Điệp phu nhân, vẫn bị bỏ quên, vẫn là một phu nhân ——
Là thiếp, cả đời là thiếp!
“Đúng là không ích gì, thật ra thì nữ nhân đều là như vậy, cũng rất bất đắc dĩ. . . . . .”
Công chúa cười chua sót, người đời chỉ biết vẻ ngoài lộng lẫy tươi đẹp của công chúa, có ai biết nỗi khổ trong lòng các nàng chứ?
Mà nói chuyện cùng Lộ Nhi, nàng cảm giác Lộ Nhi có thể hiểu tâm tình của nàng.
“Công chúa, vậy còn cô? Ta mang thai hài tử của Hiên Vương, cô sẽ để ý sao?”
Nếu quả thật không để ý, vậy khí phách của công chúa cũng quá lớn, Lộ Nhi thầm nghĩ.
“Sẽ không để ý, Lộ Nhi, ta sẽ không làm thương tổn đến con của cô, nhưng hài tử trong bụng cô, đối với ta không có bất kỳ uy hiếp nào. . . . . .”
Công chúa tự đắc cười