“Ha ha. . . . . . Lộ Nhi à, con thật là biết ăn nói. Cái gì mà xinh đẹp chứ, vẫn là Lộ Nhi xinh đẹp, ta cũng già rồi. . . . . .”
Từ phu nhân vốn là có ấn tượng cực tốt với Lộ Nhi, khi Từ thái y nói cho bà biết, bà cũng rất hồi hộp mong chờ, hôm nay Hiên Vương tự mình dẫn tới đây, trong lòng của bà cũng đoán được tám chín phần mười, cho nên ánh mắt nhìn về phía Lộ Nhi càng xem càng hài lòng.
Phải biết rằng bà vẫn luôn muốn có một nữ nhi, chỉ là mọi chuyện không như ước nguyện. Hôm nay bỗng nhiên có một nữ tử có thể là nữ nhi của mình, trong lòng bà thật cao hứng, đương nhiên không phải là một từ vui vẻ có thể diễn đạt hết.
“Lộ Nhi, bên ngoài nắng gắt, chúng ta vào trong nhà thôi!”
Kéo tay Lộ Nhi, Từ phu nhân vui vẻ nói.
Lộ Nhi cuống quít gật đầu, Từ phu nhân vội vàng khoác tay Lộ Nhi, cười hì hì nói với Hiên Vương:
“Ông ấy ở thư phòng đó?