Cầm lên từng bộ quần áo, Từ phu nhân thuộc như lòng bàn tay, Lộ Nhi kích động muốn chết, nếu như mẹ nàng ở đây, cũng sẽ kích động như vậy đi!
“Lộ Nhi. . . . . .”
Thanh âm trầm thấp, mang theo chút nghẹn ngào, Lộ Nhi cùng Từ phu nhân quay đầu lại, chỉ thấy Hiên Vương và Từ thái y đứng ở cửa, trên mặt đều mang theo nụ cười.
“Hiên, chàng xong việc rồi?”
Ánh mắt Lộ Nhi hơi cay cay, muốn đi sao? Mặc dù chuyện hắn làm khiến cho nàng có chút thương tâm, nhưng. . . . . .
Hắn có thể giúp nàng tìm được một gia đình như vậy, trong lòng Lộ Nhi cũng thật là cảm động.
“Lộ Nhi, vừa rồi ta cùng Từ thái y thương lượng qua. . . . . .”
Hiên Vương đi lên trước, đứng ở bên người Lộ Nhi, nàng vươn tay, áp đến bên môi hắn, thở dài nói:
“Đừng bảo là, đừng bảo là…, có được hay không?”
Ánh mắt Hiên Vương mờ ám, cười nhẹ nói:
“Căn bản cũng không gấp gáp, nàng đang mang thai, không thể quá mức mệt nhọc. Nhưng nàng cũng biết, Hướng Quân sẽ tới, ta lo lắng hắn