Mấy tiếng kêu lên từ xa đến gần, một bóng người chạy vào, Lộ Nhi ngẩng đầu nhìn lên, lại làChuquản gia!
“Quản gia, chuyện gì xảy ra?”
Chuquản gia, làm việc luôn luôn quy củ, làm sao lại lỗ mãng chạy tới đây như vậy?
Trên mặt Hiên Vương không vui, Lộ Nhi cũng nhăn đôi mi thanh tú.
“Vương gia, phu nhân. . . . . . Là Khánh Vương. . . . . . Khánh Vương ngài ấy tỉnh. . . . . .”
Cái gì?
Khánh Vương?
Khánh Vương tỉnh lại?
Tiêu hóa hết tin tức này, Lộ Nhi chỉ cảm thấy cả người run rẩy, tâm kích động cũng thiếu chút nữa nhảy ra ngoài.
“Ông nói cái gì? Khánh Vương tỉnh?”
Hiên Vương ngỡ ngàng đứng dậy, không thể tin hỏi.
“Đúng, Vương gia, mới vừa rồi bọn họ báo tin, nói Khánh Vương đã tỉnh lại. . . . . .”
Quản gia xoa một chút mồ hôi trên mặt, tâm mới buông lỏng, người cũng nhìn về phía trong phòng, cũng nhìn thấy nữ tử dập đầu chảy máu trên đất.
“Để ý đến nàng ta! Lộ Nhi, chúng ta đi?”
Nữ nhân này chỉ có thể trông coi cẩn thận. Khánh Vương đã tỉnh, hắn và Lộ