Nàng không thể trơ mắt nhìn nhi tử là niềm tự hào của mình thành một phế nhân như vậy!
Hắn đã tỉnh, nhưng vẻ mặt đờ đẫn, giống như người nào đó, chuyện gì cũng được hắn để vào mắt!
Hắn chán nản như vậy, làm sao có thể cố gắng phấn chấn, chủ động phối hợp với trị liệu của thái y chứ?
“Ta. . . . . . Phu nhân. . . . . .”
Cuống quít đỡ Điệp phu nhân dậy, Lộ Nhi khó xử nháy mắt mấy cái, hôn sự của nàng và Hiên Vương là chuyện của hai người bọn họ, Hiên Vương đã tìm Hoàng thái hậu cầu hôn, vậy. . . . . .
Vậy hẳn là cũng rất nhanh có thể tiến hành hôn sự.
Bởi vì Hướng Quân sắp tới, Hiên Vương lo lắng Hướng Quân sẽ bắt hắn cưới công chúa, cho nên mới phải vượt lên cử hành trước!
Nhưng yêu cầu của Điệp phu nhân?
Nếu như đáp ứng bên này, chân Khánh Vương bắt đầu điều trị tuyệt đối không phải là ba năm ngày là có thể khỏi. Nàng đã từng hỏi nghĩa phụ, mặc dù nói rằng thật sự sẽ tốt, nhưng cũng phải nửa năm một năm.
Mà Hướng Quân, có thể đợi hơn nửa năm mới tới sao?
Không thể, hắn sẽ nhanh chóng đến đây.