“Ta. . . . . . Đến lúc đó hãy nói! Ta vẫn luôn tin tưởng, xe tới trước núi tất có đường, ta không phải là người luôn nhìn xa, vẫn là đi một bước nhìn một bước, tương đối thực tế!”
“Ha ha, cô không cần nhìn quá xa, bên cạnh cô đã có đệ ấy nhìn giúp cô . . . . .”
Tay chỉ một cái, Lộ Nhi quay đầu theo ngón tay của hắn nhìn sang, chỉ thấy Hiên Vương đứng ở đó, khóe miệng mỉm cười, đuôi lông mày ẩn tình:
“Lộ Nhi. . . . . .”
Thanh âm có chút kích động, Lộ Nhi kinh ngạc, lại quay đầu nhìn về phía Hoàng thượng, lẩm bẩm cả giận nói:
“Ngài đã sớm biết?”
“Không có, tuyệt đối không có! Ta cũng vừa mới thấy. . . . . .”
Hoàng thượng vô tội nháy mắt mấy cái, nhưng vẻ mặt như hồ ly giảo hoạt, nơi đó lại có một chút giống như là cái gì cũng không biết.
“Hiên, chàng xem, Hoàng thượng ngài ấy, ngài ấy, là cố ý . . . . . .”
“Lộ Nhi, Hoàng thái hậu đi rồi, không phải là nàng muốn thấy Khánh sao?