Lần nữa nhắm mắt lại, nhưng mấy chữ cuối cùng lại giống như lưỡi dao sắc bén, từng đao từng đao cắt đến trên người Lộ Nhi.
Nàng thật là ác độc, Khánh Vương nói với nàng như vậy!
Nàng thật sự rất ác sao?
Nàng chỉ là có người yêu của mình, muốn cùng người mình yêu ở chung một chỗ!
Như vậy có lỗi sao? Người người đều có quyền lợi theo đuổi hạnh phúc của mình, chẳng lẽ nàng cũng chưa từng có quyền lợi này sao?
Trở về trên xe, Lộ Nhi luôn luôn suy nghĩ vấn đề này, Hiên Vương cũng không hỏi Lộ Nhi, hắn đang ở bên ngoài, nàng cùng Khánh Vương có thể lừa mình dối người tưởng rằng hắn không nghe thấy, nhưng là. . . . . .
Nhưng hắn thật rất quan tâm săn sóc, chỉ là nhẹ nhàng nắm tay Lộ Nhi, cái gì cũng không hỏi.
“Vương gia, Hoàng thái hậu đồng ý sao?”
Qua hồi lâu, Lộ Nhi mới mệt mỏi hỏi.
Đều nói, cô gái xuyên qua rất may mắn, tìm được nam chủ trong đời mình, cùng nhau trải qua cuộc sống hạnh phúc.
Nàng hẳn là tìm được nam chủ đi, nhưng vì cái gì lại không cảm giác được chút hạnh phúc nào