Hiên Vương không vui nhìn về phía cửa, bên trong phòng hai người nói chuyện rất tốt, không khí rất tốt, lại bị người cắt đứt, hi vọng quản gia thật sự có chuyện.
“Hồi Vương gia, là người của Khánh Vương phủ đến. Nói Khánh Vương đến bây giờ, không chịu uống thuốc, cũng không chịu dùng bữa. . . . . .”
Cái gì, Khánh Vương?
Hắn vẫn còn náo loạn cáu kỉnh cái gì sao?
Lộ Nhi khẩn trương nhìn về phía Hiên Vương, Hiên Vương trầm mặt, mới vừa rồi hắn vẫn luôn suy nghĩ chuyện công chúa, cũng quên mất bên này còn có Khánh Vương !
“Vương gia, Khánh Vương nói. . . . . .”
Nói gì?
Chuquản gia len lén nhìn Lộ Nhi, Hiên Vương trợn trừng mắt, cả giận nói:
“Chuẩn bị xe, qua đó?”
“Vương gia, ta. . . . . .”
Lộ Nhi há mồm, nàng hiện tại cũng rất ủy khuất a, nàng không nghĩ tới Khánh Vương sẽ biến thành như vậy!
“Cùng nhau đi, Lộ Nhi. . . . . .”
Nặng nề thở dài, hiện tại so với ai khác hắn đều hối hận, tại sao lúc ấy không đối xử tốt với Lộ Nhi chứ?
Nếu như hắn vẫn đối tốt với Lộ Nhi, Lộ Nhi cũng không cùng Khánh Vương tiếp xúc nhiều như vậy.
“Vương gia,