Nhưng lúc ấy nàng thật sự không nghĩ đến, nàng ta gọi mình là nương nương lại có ý này a.
“Cái gì, Lộ Nhi, cô nói cái gì?”
Cô Ưng kinh ngạc, Từ thái y cũng kinh ngạc nhìn Lộ Nhi, xưng hô “nương nương” này, bất luận ở quốc gia nào đều không thể tùy tiện gọi được.
“Đúng, nàng ta gọi tôi là nương nương, lúc ấy dường như nàng ta nói, người thật sự không nhớ sao? Đúng, nàng ta hỏi tôi như vậy. . . . . .”
Có lẽ, lúc ấy nàng nghe nhưng không hiểu rõ, nhưng bây giờ. . . . . .
Hiện tại nàng hiểu, hiểu lời của nàng ta là có ý gì, nhưng câu này, hiện tại mới là điểm chết người.
“Lộ Nhi, nàng ta thật sự hỏi nàng như vậy ư?”
Nghĩ đến lúc ấy thanh âm của Tiểu Mê nhất định không lớn, {ám vệ} không thể nghe được, nhưng Lộ Nhi ở gần đó, lại nghe rõ ràng.
“Đúng vậy, ta xác định. Nhưng, Hiên, ta thật không biết người tên là Hướng Quân, thật không biết hắn. . . . . .”
Lộ Nhi khẩn trương bắt lấy tay Hiên Vương, nàng vốn thông minh, lại lớn lên ở hiện đại, tiểu