“Lộ Nhi, đừng suy nghĩ nhiều, không phải là con muốn tản bộ sao? Nương cùng con đi dạo một chút đi!”
Giúp Lộ Nhi choàng lại áo khoác trên người, trên gương mặt Từ phu nhân vẫn duy trì nụ cuời hiền lành. Lộ Nhi cuống quít gật đầu, thật ra thì, hai người chỉ là nghĩa phụ nghĩa mẫu của nàng!
Nhưng cho dù là ruột thịt, có thể làm gì? Cũng chỉ như vậy ư?
Lộ Nhi tự nhủ, nàng rất may mắn, thật rất may mắn.
Trong nháy mắt, cách ngày cưới chỉ còn ba ngày.
Hôn lễ vẫn đang chuẩn bị đâu vào đấy, nhìn mọi người bận rộn, công chúa lạnh lùng cười.
“Tiểu Mê, chúng ta vào cung một chuyến!”
Môi mỏng khẽ mở, trong thanh âm cũng mang theo ý lạnh giễu cợt.
“Công chúa, nhưng là. . . . . .”
“Hoàng thái hậu đối với ta tốt như vậy, nàng vẫn luôn yêu thích ta. Tiểu Mê a, ngươi nói xem, bọn họ sắp thành thân, không phải là ta nên qua đó nhắc nhở Hoàng thái hậu một tiếng ư?”
Mặc dù, nàng sẽ không nói ra nguyên nhân, nhưng nhắc nhở một tiếng cũng là cần thiết!
Đến lúc đó, dù Hiên Vương có cưới nàng hay không, nhưng cũng không thể thiếu được Hoàng thái hậu ở chính giữa