Giống như hoa tươi nở rộ, chợt gặp phải sương lạnh, cũng chỉ có thể héo tàn.
“Nô tỳ. . . . . . Vương gia, không có. . . . . . sợ. . . . . .”
Nàng rất muốn khóc a, đã có ba cô gái khóc chạy đi, nàng là người thứ tư!
Nhưng thuốc này, Vương gia một chút cũng không uống xuống.
“Không sợ? Vậy ngươi run cái gì!”
Thanh âm đột nhiên cất cao, nữ tử kia bị dọa sợ đến nỗi run rẩy một trận, nước thuốc nóng bỏng liền tung tóe ra ngoài, rơi xuống tay nhỏ bé trắng nõn, thật đau!
“A. . . . . .”
Một tiếng kêu đau, nàng kinh sợ muốn buông tay, chén thuốc rung hơn, nước thuốc đen cũng tràn ra nhiều hơn. . . . . .
Cắn răng cầm chặt, trên tay nàng sớm bị nước thuốc nhuộm đen một mảnh!
Phía dưới lớp nước đen, hẳn là đỏ bừng, nàng biết!
Bởi vì, trên tay rất đau, đau đến nỗi nàng muốn buông tay!
Nhưng nàng không thể nới tay, nhiều tỷ muội bị Khánh Vương