Lộ Nhi đỏ mặt, cái khăn che mặt hắn đã bỏ xuống, mặc dù vừa nãy chỉ vội vã thoáng nhìn, nhưng Lộ Nhi vẫn thấy diện mạo của hắn so với tranh vẽ của Cô Ưng còn phải đẹp hơn mấy phần.
Đi giày vào, Lộ Nhi tự mình đi tới, chỉ thấy trên bàn có một bộ bát đũa, thì ra là đã chuẩn bị ình.
Nhìn đến đây, Lộ Nhi cảm kích cười một tiếng:
“Đây là cho tôi sao? Cám ơn anh, tôi thật đói bụng. . . . . .”
Cơm trưa còn chưa được ăn, hiện tại đã là buổi tối? Nếu như là bình thường, lúc này Hiên Vương phủ đã dùng bữa rồi, nhưng hôm nay. . . . . .
Hiên Vương đi rồi, đã xuất chinh, ở thời điểm hôn lễ của bọn họ!
Mà nàng, lại gặp Hướng Quân, nam tử cũng không đáng ghét như trong tưởng tượng của nàng!
“Ăn đi!”
Lông mày không hề động, môi mỏng nhẹ nhàng mở ra, tiếp theo vội vội vàng vàng khép lại.
Lời hắn nói rất ít, làm cho người ta cảm giác, tích chữ như