Nghĩ đến vừa nãy mình quá lỗ mãng, Lộ Nhi không nhịn được lúng túng cười một tiếng, nhưng đi chân trần thật đau a!
“Vừa rồi ngã ở đâu? Chỗ nào đau?”
Hiên Vương thở dài, Lộ Nhi vốn là một người tương đối chững chạc, nhưng đó cũng là ở dưới tình huống bình thường, một khi vội vàng lại không tránh được nôn nóng.
“Hiên, ta không sao, là không cẩn thận đụng phải chân, ta không ngã xuống, ta vừa vịn vào cái bàn. . . . . .”
Lộ Nhi vội vàng thanh minh mình không sao, nhưng Hiên Vương vừa nghe nói Lộ Nhi bị đau chân, vội vàng cầm chân Lộ Nhi lên, cẩn thận bỏ tất ra, chỉ thấy bàn chân bên phải, quả nhiên tím bầm một mảng lớn.
“Lộ Nhi, đau không?”
Vậy hẳn là bị cái ghế đập một cái, Lộ Nhi a, thật đúng là. . . . . .
“Nàng. . . . . .”
Đang nói, một bình thuốc bạch ngọc đưa tới, Hiên Vương vừa ngẩng đầu, nhìn bình thuốc kia, lại nhìn Hướng Quân mặt lạnh, do dự trong chốc lát, vẫn là nhận lấy.
Mở nắp bình, một mùi thơm hoa sen tỏa ra, Lộ