Trong lòng vô cùng bất an, dán chặt trong ngực Hiên Vương, có thể nghe được nhịp tim có lực trầm ổn, nhịp tim vốn khiến nàng cực kỳ an tâm, nhưng lúc này, Lộ Nhi lại không cảm giác được an tâm, không cảm giác được bình yên ngày xưa!
Phòng ngủ quen thuộc, lộ ra ánh sáng hoàng hôn, ánh sáng ấm áp làm cho người ta nhìn muốn rơi lệ.
Là Tiểu Tuệ ư? Em ấy nhất định rất vội vàng lo lắng đi?
Em ấy vô tội, lúc ấy cũng rất gấp gáp?
“Lộ Nhi, đừng lo lắng, không có việc gì. . . . . .”
Dường như gần đây hắn chỉ có thể nói một câu này, Hiên Vương bất đắc dĩ cười một tiếng, Hướng Quân đã ra tay nhanh như vậy, hắn lo lắng. . . . . .
“Hiên, chàng nói xem làm sao hắn sẽ dễ dàng cho chúng ta đi như vậy? Ta cảm thấy Hướng Quân sẽ không đơn giản như vậy, sẽ không như vậy . . . . . .”
Lộ Nhi khẩn trương nắm lấy y phục Hiên Vương, mặc dù hắn không làm gì nàng, nhưng nghĩ đến dân chúng bị thương trên đường cái, Lộ Nhi