Buông Tiểu Tuệ ra, Lộ Nhi hốt hoảng muốn xuống giường, nàng không biết tại sao phải như vậy, nàng muốn tìm người tới đây, tìm người đến hỏi một chút, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!
“Gương! Tiểu Tuệ, ta muốn gương!”
Bị Lộ Nhi đẩy ra, Tiểu Tuệ thiếu chút nữa ngã trên giường, nàng chưa từng nghĩ đến, khí lực phu nhân lớn như vậy, vừa rồi thiếu chút nữa nàng ngã xuống!
“Phu nhân, người . . . . .”
“Tự ta nhìn!”
Không kịp mang giày, Lộ Nhi chân trần đi tới trước gương, hai tay run rẩy nâng lên, run run sờ mặt mình, đây là mặt của mình, không sai, không sai!
Mà thật ra nàng đã từng nói với Hiên Vương, những lời đó đến bây giờ nghĩ đến cũng có sức thuyết phục như vậy, nhưng. . . . . .
Nhưng nàng mới nằm mơ, chuyện gì xảy ra?
Lộ Châu, chẳng lẽ nàng thật sự là Lộ Châu? Nhưng. . . . . .
Không được, không được, chuyện này tuyệt đối không thể nói cho Hiên Vương, không thể nói với hắn, một chữ cũng không thể nói!
Nàng không phải là