“Hiên Vương, ý của ngài là. . . . . .”
Hắn lại nhìn Hiên Vương, ánh mắt kia giống như Hướng Quân đã xác định Lộ Nhi chính là Lộ Châu.
“Không thể nào. Trên người Lộ Nhi không có cái bớt nào!”
Tâm tình Hiên Vương có chút nóng nảy, nhưng thật ra Lộ Nhi đã nói, rõ ràng ngay trước mắt, cũng không thể có sai lầm được.
“Thật sự? Hướng Quân, vậy ngài nói đi, nếu quả thật có thể chứng thật, ai gia liền làm chủ cho ngài!”
Một câu nói, rất có khí phách, tâm Lộ Nhi đến lúc này đánh bịch một tiếng, nghĩ đến giấc mộng đó, đột nhiên cảm giác được, trời sập . . . . . .
Để cho công bằng, có Hoàng thái hậu, công chúa và Lộ Nhi cùng nhau đi vào. Hướng Quân nói rằng dưới cánh tay Lộ Nhi có một nốt đỏ lớn bằng đầu ngón tay, Lộ Nhi không nhớ rằng mình có nó. Lúc đi vào, cước bộ thoải mái hơn một chút.
Cởi áo ra, lộ ra thân thể so với trân