Lộ Nhi biết, Hướng Quân nói gặp người, không phải là đơn giản là gặp mà thôi!
Hắn muốn làm cái gì?
Gặp người nào? Cha mẹ, họ hàng của Lộ Châu?
Hoặc là, là người rất quan trọng đối với Lộ Châu?
Muốn cự tuyệt, nhưng Lộ Nhi rõ ràng hơn ai hết, hiện tại nàng không có quyền cự tuyệt!
Hướng Quân làm việc từ trước đến giờ đều là như thế, ngang ngược và quyết đoán!
Không nên cãi lời!
Tứ công công đi theo, tay Lộ Nhi căng thẳng, cúi đầu vừa nhìn, là một bàn tay trắng nõn lắm lấy tay mình——
Đó là Hướng Quân, xúc giác lạnh như băng nhắc nhở nàng, muốn rút ra!
Nhưng nỗ lực mấy lần, kết quả chính là hắn càng nắm chặt hơn, tay Lộ Nhi đau hơn!
“Đau. . . . . .”
Rốt cục ngưng vùng vẫy vô ích, Lộ Nhi chấp nhận hô.
“Không nên cãi lời ta! Nữ nhân, nàng phải nhớ cho kỹ!”
Hài lòng nhìn tay nhỏ bé cực kỳ ôn nhuận, ấm áp, giống như ấm lô, cực kỳ thoải mái.
Hướng Quân kinh ngạc nhìn bóng dáng nhỏ bé bên cạnh, không nghĩ tới tay của nữ nhân cũng có thể thoải mái như vậy, hắn lần đầu tiên biết đến. . . . . .
“Ta biết!”
Thở dài không cam lòng không oán, Lộ Nhi hiểu, Hướng Quân nói chuyện từ trước đến giờ đều giữ lời, hôm nay cũng coi như nàng đã lĩnh giáo rồi.
Trong địa