Mang nàng tới đây rốt cuộc có đúng hay không?
Hắn không xác định, nhưng bây giờ trong lòng rất khó chịu, không đành lòng!
Nhưng Ngu Cơ. . . . . .
Nghĩ đến nữ nhân kia, tâm mềm nhũn lại một lần nữa cứng rắn!
Hắn không thể mềm lòng, hắn chờ đợi ngày này đã rất lâu!
Rất muốn thấy vẻ mặt của nàng ta, nữ nhân kia!
Lộ Nhi không ngẩng đầu nhìn Hướng Quân, tự nhiên cũng không biết Hướng Quân suy nghĩ gì.
Không muốn. . . . . .
Tâm buồn bực khó có thể hóa giải, đau cũng là càng ngày càng mãnh liệt.
Rốt cục, trước mắt không còn là sắc ảm đảm âm trầm, chung quanh sáng hơn một chút.
Không phải là ánh mặt trời, nhưng có thể khiến cho người ta cảm thấy chút ánh sáng.
Trước mắt khác hẳn vừa nãy, trở nên trống trải rất nhiều.
Nhưng bốn phía , lại có một mùi thối khó ngửi!
Đúng vậy, một loại mùi rất thối, giống như nước tù, một cái đầm đầy mùi xác chết!
Ngước mắt nhìn chung quanh, bên tai chợt nghe một tiếng cười nhẹ khàn khàn, giống như quỷ từ địa ngục, khàn khàn âm trầm.
“Ha ha, điện hạ, ngài lại tới nhìn Ngu Cơ sao. . . . . .”
Rất khàn, cũng rất vô lực, Lộ Nhi theo tiếng nói nhìn đến, chỉ thấy một cô gái bị giam trong một lồng giam, hai tay của nàng bị xích sắt khóa, phía trên đầy vết thương, nhìn thấy mà giật mình!
Là một cô gái!
Mặc dù y phục trên người đã