“Ai. . . . . .”
Trong lòng Lộ Nhi cả kinh, nàng vừa mới đứng ở cửa sổ, căn bản không thấy có ai đi vào, nhưng bên trong nhà, lúc nào thì có thêm người?
“Ô ô. . . . . .”
Vừa nói ra một chữ “Ai”, bên môi cũng cảm giác được một mảnh lạnh như băng, Lộ Nhi hốt hoảng muốn hô to, nhưng hơi thở trên người của hắn, là quen thuộc như thế . . . . . .
Hiên. . . . . .
Bên trong phòng, cũng không thấy rõ ngũ quan của hắn, nhưng hương vị quen thuộc kia, nàng biết, là hắn!
Đêm trăng tương tư, nàng là đang nằm mơ?
Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều là trong mộng?
Lệ quang trong mắt lấp lánh, Lộ Nhi nhắm mắt lại, đôi tay giãy giụa cũng mềm nhũn ra, ngược lại cẩn thận ôm cổ hắn, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, phối hợp với sự xâm lược của hắn. . . . . .
Lưỡi của hắn, bá đạo đếm từng cái răng trắng tinh, một chút xíu hấp thu, ngọt ngào giữa răng