Hẳn là ảo giác đi!
Làm sao có thể trùng hợp như thế chứ? Bọn họ đang chạy trối chết a, tiểu bảo bảo, con không nên tham gia náo nhiệt vào lúc này!
Gió, vù vù thổi mạnh bên tai, Lộ Nhi ôm Hiên Vương thật chặt, thân thể cũng hơi run rẩy.
“Lộ Nhi, Lộ Nhi. . . . . .”
Người phía sau đuổi theo vô cùng sít sao, thậm chí quay đầu lại có thể thấy những bó đuốc mờ ảo, ngựa của hắn mặc dù là ngựa tốt, nhưng. . . . . .
Nhưng chở hai người, nói thế nào tốc độ cũng giảm đi rất nhiều, cùng với đám người phía sau, tất nhiên không thể so sánh !
Mà Hướng Quân, chắc cũng rất lo lắng cho Lộ Nhi, bọn chúng chỉ đuổi theo, không phóng ám khí hay làm cái gì khác.
Như vậy tính mạng hai người không đáng ngại, nhưng nếu sau đó bị bắt cũng không dễ bàn.
“Lộ Nhi, chúng ta xuống ngựa đi!”
Nơi này, đã đến trong núi, muốn dụ bọn họ, cũng chỉ có thể dựa vào con ngựa này