“Hiên lão đệ, làm sao hai người lại đi tới nơi rừng rậm này?”
Trong mắt mỉm cười, Đại Ngưu hỏi thắc mắc trong lòng.
“Ban đêm lên đường, gặp mãnh thú, ta liền mang theo nương tử hốt hoảng chạy trốn, cũng không biết làm sao lại tới. . . . . .”
Hiên Vương không nói thật, mặc dù người trong núi không có gì đáng ngại, nhưng nên có tâm phòng bị người.
“Ha ha, dã thú trong núi vốn rất nhiều, buổi tối Hiên đệ vẫn là ít ra ngoài thì tốt hơn!”
Đại Ngưu không tra cứu, lửa trong lò ngày càng to, nước sôi cũng rất nhanh, sùng sục sùng sục bốc hơi nóng.
“Nước đã có, đệ đi vào hỏi xem có cần trợ giúp gì không?”
Bên này chuẩn bị xong, bên kia Ngưu tẩu lại bận rộn đến tối tăm mặt mũi, nàng cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm, chỉ từng thấy qua nhưng chưa từng tự mình trải qua!
“Đại tỷ, thật là đau. . . . . .”
Trên người không có bao nhiêu khí lực, một luồng sóng đau vô biên vô hạn, liên tục không giới hạn.
Mồ hôi hột lớn chừng bằng hạt đậu, như nước