Lá trúc xanh xanh, từng đốt cao ngất, ngay cả không trung, khắp nơi đều là mùi trúc thơm ngát.
Trong rừng trúc, thỉnh thoảng truyền đến tiếng dế kêu, không phải là rất chói tai, nhưng lại rất dễ nghe.
Hướng Quân một thân bạch y vội vàng bước vào Trúc viên. Trong Trúc viên tĩnh lặng, thoáng chốc có thêm tiếng bước chân, nhiễu loạn một vườn yên lặng.
“Điện hạ có tâm sự?”
Một khẩu âm nhẹ nhàng khoan khoái, dễ nghe giống như cả vườn trúc này, mang theo một tia ân cần khiến cho Hướng Quân không nhịn được dừng bước, kinh ngạc nhìn người trong cây trúc.
Mộc Tinh, người ta gọi là lão nhân hay thay đổi, mỗi lần hắn biến hóa, luôn luôn thích trà trộn trong những màu sắc xung quanh, nếu không để ý căn bản cũng không thể nhìn thấy.
“Mộc Tinh, ông nói thật?”
Hướng Quân không trả lời lão nhân, hiện tại người hắn quan tâm là Lộ Nhi, là hài tử kia?
“Đêm qua ta đã xem qua, tiềm long tinh chợt sáng, nhưng không phải là rất chắc chắn. Có điều vừa rồi ta đã tính toán, không sai !”
**tiềm : ẩn náu, ẩn nấp ;